Sau khi thảo luận chuyện rào chắn sức mạnh với nòng nọc nước xong thì thời gian đã qua hai giờ, chuyện bên thiên sứ Phổ Quang cũng kết thúc.

Ôn Văn tới cửa phòng giam, búng tay một cái, màn đen bao phủ bên ngoài phòng giam biến mất, Ôn Văn và đám quái vật khu Tai Nạn đều thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Thiên sứ Phổ Quang vẫn bị dây xích treo lên như cũ, nhưng bây giờ nó đã không còn kiêu ngạo như trước đó nữa, lông chim và tóc không có chút sáng bóng nào, ánh sáng nhàn nhạt trên người cũng biến mất không thấy nữa.

Trên mặt thiên sứ Phổ Quang lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng và sợ hãi, có thể nhận ra bị một ác ma cấp thấp chà đạp đã tạo thành bóng ma bao lớn đối với hắn.

Nhìn thấy Ôn Văn đi vào, ánh mắt của hắn sáng lên, bởi vì đó có nghĩa là đày đọa của hắn đã kết thúc.

Ôn Văn thỏa mãn gật đầu, xem ra chiêu dùng ác ma trừng phạt thiên sứ của mình rất hữu dụng, phải biết là người này đã từng bị Ôn Văn dùng Gatling Phật Thuyết bắn thành tổ ong vò vẽ cũng không hề có chút sợ hãi nào.

Sau này nếu có ác ma không chịu nghe lời thì có thể để thiên sứ Phổ Quang tiến hành 'giáo dục' chúng một chút.

Rodney nửa quỳ xuống, nịnh hót nhìn Ôn Văn, hắn tự hiểu được chính mình đã hành hạ thiên sứ Phổ Quang tới dễ bảo, việc tiếp theo chính là lấy lòng Ôn Văn.

Gió chiều nào xuôi theo nịnh nọt, phương diện này mỗi ác ma đều rất lão luyện.

"Bây giờ mày đã chịu nghe theo lệnh tao rồi chứ?" Ôn Văn túm tóc thiên sứ Phổ Quang, để đầu của hắn ngẩng lên, híp mắt nói.

Thiên sứ Phổ Quang im lặng hồi lâu mới nói: "Nếu mày để tao giết tên ác ma kia, tao sẽ nghe!"

Ôn Văn sờ cằm một cái: "Xem ra mày vẫn không chịu phục, vậy thì lại thêm hai giờ nữa đi."

"Chờ đã, chờ đã!"

Trên mặt thiên sứ Phổ Quang đầy khuất nhục, có lẽ đây là biểu cảm sinh động nhất trong nghìn năm qua của hắn, hắn từ trong kẽ răng phun ra ba chữ: "Tao đồng ý!"

"Như vậy mới ngoan."

Ôn Văn buông tóc thiên sứ Phổ Quang, sau đó qua quýt giúp hắn chỉnh chu lại một chút rồi thản nhiên rời khỏi phòng giam.

Theo Ôn Văn dẫn theo Rodney rời đi, thiên sứ Phổ Quang không phát ra âm thanh bật khóc, hắn biết từ khoảnh khắc mình đồng ý với Ôn Văn thì hắn đã không còn là một thiên sứ kiêu ngạo nữa rồi.

Thiên sứ không có giới tính, mạnh mẽ kiên cường hơn cả người đàn ông cao lớn khỏe mạnh nhất, nhưng khi mềm yếu thì cũng đáng thương như một cô gái.

Nhìn thấy thảm trạng của thiên sứ Phổ Quang, khủng thủ ma và vô diện ma mặc dù đang ở trong phòng giam cũng thoải mái không thôi, nhưng đám quái vật đã bị giam chung một thời gian với thiên sứ Phổ Quang thì dâng lên cảm xúc bầu bí thương nhau.

Trong lòng đều thầm quyết định là khẳng định không thể vi phạm mệnh lệnh của Ôn Văn, bằng không loại đau đớn kia thực ra chính là hình phạt nhẹ nhất, tên biến thái này không biết sẽ dùng kiểu hành hạ quái vật gì để hủy hoại bọn nó.

Sau khi làm thiên sứ Phổ Quang trở nên dễ bảo, Ôn Văn tiếp tục điều tra chuyện Ôn Duệ.

Ôn Duệ từ khi sinh ra đến khi chết giả, tất cả những nơi mà Ôn Duệ học tập, làm việc, sinh sống, Ôn Văn đều đi qua một lần.

Khi anh ghép nối tất cả manh mối lại với nhau thì phát hiện người cha mình vẫn luôn ngưỡng mộ và người cha thật sự căn bản là hai người hoàn toàn khác biệt.

Nếu như chỉ điều gia đơn giản thì Ôn Văn sẽ cảm thấy người tên Ôn Duệ này giống hệt như cha mình trong ký ức.

Nhưng nếu tiến hành phân tích chuyên nghiệp và cẩn thận điều tra sâu hơn thì phát hiện trong lịch trình cuộc sống của mình, Ôn Duệ vẫn luôn đi kèm những vụ án lớn điên cuồng vặn vẹo.

Những vụ án này thoạt nhìn không hề có chút quan hệ nào với Ôn Duệ, Ôn Duệ cao lắm chỉ là người qua đường đi ngang qua mà thôi, nhưng tất cả những vụ án đó cùng xuất hiện trong cuộc sống của hắn thì có chút kinh khủng.

Nạn nhân của những vụ án đó lẽ là người đáng bị trừng trị nhưng phương thức lại cực kỳ tàn ác.

Chỉ sợ là sự u ám trong lòng người trừng trị còn nhiều hơn Ôn Văn rất nhiều!

Có điều khi còn sống Ôn Duệ cũng không phải chỉ đầy gió tanh mưa máu, trước khi kết hôn hắn từng có một chuyến du lịch sáu tháng, sau khi chuyến đi này kết thúc thì tần suất những sự kiện máu tanh kia chợt giảm đi, mà Ôn Duệ cũng kết hôn với mẹ Ôn Văn rồi sinh con...

Mục tiêu điều tra kế tiếp của Ôn Văn là trong chuyến du lịch sáu tháng đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

...

"Tiến sĩ Ôn, nói cho ngài một tin tốt, con trai của ngài đã phát hiện ngài không chết rồi." Một người phụ nữ mặc quần áo thủy thủ giống như một cô bé học sinh trẻ tuổi áp ở sau lưng người đàn ông, thì thầm bên tai hắn.

Người đàn ông đeo kính rất dày, mặc quần áo học sĩ, cả người đầy phong độ của người trí thức đẩy gọng kính một chút, mặt không biểu cảm nói: "Này mà coi là tin tức tốt gì, chỉ là phiền phức thôi."

Người đàn ông này hiển nhiên chính là người cha đã mất tích của Ôn Văn, Ôn Duệ!

"Ngài không tò mò là liệu hắn có thể tìm tới ngài không à?" Người phụ nữ vòng sang trước mặt người đàn ông, tò mò hỏi.

Ôn Duệ cầm lấy một quyển sách thật dày, gõ nhẹ đỉnh đầu người phụ nữ một chút rồi nói: "Tìm được rồi sao, tìm không được thì thế nào, bắt đầu từ ngày tôi sắp xếp ổn thỏa cho 'cái chết' của mình thì tôi đã cắt bỏ quá khứ, hiến dâng tất cả cho tri thức và trí tuệ."

"Nếu là vậy, sao ngài lại còn chú ý tới hướng đi của hắn chứ?"

Người đàn ông nho nhã kia cười một tiếng nói: "Là vì trên người hắn xảy ra chút chuyện thú vị, hắn từng có thiên phú giống như tôi nhưng thiên phú đó đã bị chính tay tôi bóp nát, tôi rất ngạc nhiên không biết vì sao hắn lại trở thành người siêu năng."

"Tự tay bóp nát?" Người phụ nữ che miệng nói: "Có người cha như ngài sao, đứa bé kia thật đáng thương, có điều thiên phú tương tự mà ngài nói là..."

"Giống như cô nghĩ, nhưng vây giờ hắn không thể lấy sức mạnh từ điên cuồng."

Ôn Duệ ngửa đầu nhìn món trang trí rườm rà trên trần nhà, ánh mắt phức tạp.

Bóp nát thiên phú của Ôn Văn là tàn nhẫn nhưng cũng là nhân từ, bởi vì chỉ có hắn biết sức mạnh kia sẽ mang tới dạng hậu quả gì.

Mà khi Ôn Văn trở lại thành phố Lộc Cảng, Ôn Duệ mới kinh ngạc phát hiện Ôn Văn đã trở thành thợ săn, đồng thời thực lực cũng không kém.

Sức mạnh trên người Ôn Văn khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Ôn Duệ, hắn muốn tìm kiếm nơi phát ra sức mạnh của Ôn Văn.

Đối với Ôn Duệ mà nói, không có thứ gì quan trọng hơn tháo gỡ nghi hoặc, nếu có thứ gì đó ở phía đối lập thì chỉ cần quét nó ra là được.

Ôn Duệ mở quyển sách có mặt bìa bằng đồng xanh ra, trang sách ở bên trong không phải da dê gọn gàng, mà ghi chép bên trên tấm da dê đều là văn tự mà người ở thế giới hiện thực không biết.

Dị văn!

Sau khi mở sách ra, Ôn Duệ bắt đầu đọc.

"Gửi tới thần quy tắc và huyền bí, tri thức và trí tuệ, thần toàn trí toàn năng đã sáng tạo ra nguyên tắc vận hành của vạn vật trên thế giới..."

Theo Ôn Duệ ngâm tụng, vô số văn tự kỳ quái như nòng nọc từ trong sách nhảy ra chui vào trong đầu hắn, thu hoạch kiến thức là thời gian vui vẻ nhất trong ngày của Ôn Duệ.

Nhìn những văn tự kia, người phụ nữ lộ ra vẻ mặt hâm mộ, những kiến thức cấm kỵ quỷ dị này, mỗi lần cô chỉ có thể ký ức một chút mà thôi, cưỡng chế hấp thu sẽ rơi vào điên cuồng vô tận, nhưng người đàn ông trước mặt đọc những kiến thức này mà giống như không hề có chướng ngại vậy.

Chỉ tốn mấy năm đã vượt qua trăm năm tích lũy của cô!

0.73956 sec| 2406.148 kb